Phát biểu cảm nghĩ về bài Sài Gòn tôi yêu của Minh Hương

Bạn đang xem: Phát biểu cảm nghĩ về bài Sài Gòn tôi yêu của Minh Hương tại c1phungthuong.edu.vn

Dạy

ĐỀ CƯƠNG

I. Giới thiệu

* Giới thiệu chung:

– Tác giả Minh Hương là nhà báo.

-Bài văn Sài Gòn tôi yêu được viết vào cuối tháng 12-1990, in trong tập Nhớ… Sài Gòn (NXB TP.HCM – 1994).

-Nội dung bài văn thể hiện tình cảm chân thành, gắn bó sâu nặng của tác giả với thành phố và con người Sài Gòn.

II. Thân hình

* Tình yêu của tác giả với thành phố Sài Gòn:

+ Cũng như ai: đi thì nhớ, ôi thương.

Sài Gòn ba trăm tuổi là một thành phố trẻ, hội đủ ba yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

-Sài Gòn là kết quả của công cuộc khai phá, mở rộng bờ cõi của tổ tiên, gắn liền với lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc.

-Sức sống của thành phố được ví như cây tơ non phơi phới sức xuân

Tác giả nhìn đâu cũng thấy yêu. Điệp ngữ mình yêu được lặp đi lặp lại nhiều lần thể hiện tình yêu tha thiết, mặn nồng…

Sài Gòn là trung tâm công thương nghiệp lớn nhất cả nước. Nhịp sống hối hả, hối hả. Bộ mặt thành phố hiện đại, sầm uất.

* Tình cảm của tác giả với người Sài Gòn:

+ Người Sài Gòn làm cho khung cảnh Sài Gòn thêm đẹp lung linh:

– Người Sài Gòn từ khắp mọi miền đất nước hội tụ.

Tính cách người Sài Gòn cởi mở, chân thành, năng động, nghĩa tình và kiên cường, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc.

Con gái Sài Gòn mang vẻ đẹp hồn nhiên, đáng yêu vừa truyền thống vừa hiện đại.

III. Kết thúc

-Tác giả khẳng định tình yêu Sài Gòn sâu sắc và khơi dậy tình yêu ấy trong lòng mỗi người.

Bài văn đã để lại ấn tượng sâu sắc về thành phố mang tên Bác Hồ kính yêu.

Sài Gòn Tôi Yêu là một bài tùy bút được tác giả Minh Hương viết vào cuối tháng 12 năm 1990 và được in trong tập Nhớ… Sài Gòn (NXB Thành phố Hồ Chí Minh – 1994). Nội dung bài viết thể hiện tình cảm chân thành, ấm áp và sự gắn bó sâu sắc của tác giả với vùng đất trù phú này và những chủ nhân của nó.

Tuy là một bài văn nhưng cấu trúc của bài văn có thể chia thành ba đoạn. Đoạn 1 nêu những ấn tượng chung và tình yêu của tác giả đối với Sài Gòn. Đoạn 2 là nhận xét về đặc điểm tự nhiên và phong cách riêng của người Sài Gòn. Đoạn 3 khẳng định tình yêu tha thiết của tác giả đối với thành phố mang tên Bác.

Những ai đã từng sống ở Sài Gòn ít nhiều đều có chung tâm trạng đi thì nhớ, ở thì thương, còn ai chưa một lần đến thì luôn khao khát được tận mắt chứng kiến ​​thành phố từng được mệnh danh là “Hòn Ngọc Viễn Đông”. “. ”, trung tâm kinh tế công nghiệp lớn nhất của Việt Nam trong thời kỳ đổi mới.

Với tuổi đời ba trăm năm, Sài Gòn là một thành phố trẻ. Nơi đây hội đủ 3 yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Người Sài Gòn yêu Sài Gòn lắm, nhưng tình yêu của tác giả mới nồng nàn làm sao:

Sài Gòn còn trẻ. Tôi già rồi. Ba trăm năm so với năm nghìn năm tuổi của đất nước, thành phố này vẫn trẻ và buồn tẻ. Sài Gòn mãi trẻ như cây tơ non, đang trên đà thay da đổi thịt, miễn là cư dân hôm nay và mai sau biết tưới, bón, nâng niu thành phố ngọc bích này. .

So sánh ở hai câu mở đầu hơi lạ: Sài Gòn còn trẻ. Tôi già. So sánh tuổi của một vùng đất với tuổi của một con người mới có vẻ khập khiễng nhưng lại gợi cho người đọc những liên tưởng cụ thể và sinh động. Vùng đất Sài Gòn là kết quả của công cuộc khai phá, mở rộng lãnh thổ của tổ tiên. Sài Gòn ba trăm năm tuổi, so với cả nước năm ngàn năm tuổi, thành phố này quả thật rất trẻ. Sức sống căng tràn của một thành phố trẻ đẹp được nhà văn so sánh với hình ảnh cây tơ non phơi phới sức xuân.

Con mắt trìu mến của nhà văn nhìn thấy tình yêu ở khắp mọi nơi: Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, trong buổi chiều lộng gió, nhớ nhung, dưới hàng cây mưa nhiệt đới bất ngờ. Tôi yêu cái thời tiết trái ngược với bầu trời đang buồn bỗng trong như gương… Điệp từ “tôi thấp thỏm” đặt ở đầu mỗi câu thể hiện tình cảm chân thành, đau xót của nhà văn trước muôn hình vạn trạng. của thiên nhiên. Khí hậu Sài Gòn. Sài Gòn có hai mùa nắng và mưa rõ rệt. Bầu trời luôn trong xanh, đầy nắng, đầy gió. Tác giả yêu những nét riêng của nắng mưa Sài Gòn. Sài Gòn không có mưa phùn, mưa rào hay mưa rào kéo dài ngày này qua ngày khác như ngoài Bắc. Sài Gòn thường hay mưa vào buổi chiều. Có khi đang đi trên đường Đồng Khởi, quận Một, cơn mưa bất chợt ập đến không tránh được, nhưng khi đến đường Bàn Cờ, quận Ba, trời vẫn trong xanh. Mùa này, ra khỏi nhà, người Sài Gòn nhắc nhau mang theo áo mưa để phòng thân. Sự thay đổi nhanh chóng, đột ngột của thời tiết được tác giả miêu tả bằng hình ảnh rất chính xác và gợi cảm: bầu trời đang âm u buồn bã bỗng trong veo như thủy tinh.

Vẫn với tình yêu, tác giả miêu tả không khí và nhịp sống sôi động của Sài Gòn trong những thời điểm khác nhau: Tôi yêu cảnh khuya ít tiếng động. Tôi yêu những con phố nhộn nhịp, xe cộ tấp nập vào giờ cao điểm. Yêu sự tĩnh lặng của buổi sáng mờ sương với không khí mát mẻ, trong lành trên những con đường có nhiều cây xanh che chở…

Trong phần đầu của bài văn, tác giả đã bày tỏ tình yêu Sài Gòn tha thiết, nồng nàn. Vẻ đẹp của Sài Gòn như được nhân lên trước đôi mắt chan chứa yêu thương. Tác giả không chỉ yêu màu nắng ngọt ngào mà còn yêu cả những điều tưởng chừng khó chịu như sự tương phản của thời tiết nắng mưa. Ngay cả những náo động, tắc đường vào giờ cao điểm cũng trở thành những điều đáng yêu và đáng nhớ. Biết lòng mình yêu Sài Gòn đến độ lệch lạc, tác giả đã biện minh cho điều đó bằng câu thơ nói về quy luật tâm lý chung của con người: Yêu nhau, yêu hết lối đi…

Một chi tiết nhỏ đáng lưu ý là entry này được viết vào năm 1990, và thời đại chúng ta đang sống là năm 2010, tất nhiên bộ mặt Sài Gòn đã có nhiều thay đổi.

Thành phố cũng ổn, mở rộng về nhiều hướng với những con đường nhựa thẳng tắp, nhẵn nhụi, 2 bên san sát nhà cao tầng, cửa kính sáng choang, cửa chớp. Những cây cầu bê tông sừng sững nối hai bờ sông, giúp tàu hỏa qua lại dễ dàng. Sài Gòn đã mang dáng dấp của một thành phố công nghiệp hiện đại trong thời đại mở cửa, giao lưu rộng rãi với châu Á và thế giới.

Sài Gòn không chỉ đẹp về cảnh vật mà còn đẹp cả về con người. Con người đã làm cho khung cảnh Sài Gòn thêm rực rỡ và lung linh. Mở đầu bài tác giả miêu tả thiên nhiên Sài Gòn, ở phần tiếp theo tác giả giới thiệu tính cách con người Sài Gòn.

Tác giả đã nhận xét rất đúng về đặc điểm của cư dân Sài Gòn: Ở vùng đất này không có người Bắc, không có người Trung, người Nam, người Hoa, người Khmer… mà chỉ có người Sài Gòn. .Mọi người sống hòa thuận với nhau, không phân biệt nguồn gốc, giàu nghèo. Người tứ xứ đổ về Sài Gòn lập nghiệp, định cư, sống lâu đời ở Sài Gòn tưởng mình sinh ra ở đây và đã vô hình nhận đây là quê hương của mình. Sài Gòn là mảnh đất giàu tiềm năng, có rất nhiều công việc hái ra tiền, vì vậy: Nếu bạn siêng năng và chăm chỉ, bạn sẽ được đối xử như hàng triệu người khác. Sài Gòn là vùng đất trù phú, màu mỡ; là thành phố có nhiều khu công nghiệp, khu kinh tế lớn, nhiều trung tâm thương mại sầm uất cung cấp hàng hóa cho cả nước và xuất khẩu ra nước ngoài thông qua cảng Nhà Rồng rộng lớn và sân bay Tân Sơn Nhất hiện đại. .

Thành phố Sài Gòn cởi mở và phóng khoáng là nơi rất thuận lợi cho người dân từ khắp nơi đổ về đây sinh sống. Ngày nay dân số đã tăng lên hơn năm triệu người. (Đây là con số của những năm 90, nhưng ngày nay, dân số của thành phố đã lên tới gần chín triệu người.)

Phong cách nổi bật của người Sài Gòn cũng được tác giả nhận xét chân thực và đồng cảm: Hôm nay gần năm chục năm rồi, vào đây gần người Sài Gòn mới thấy phong cách bản địa có nhiều nét riêng. trình diễn. Họ nói một cách tự nhiên, thường đùa cợt, dễ nghe. Hầu hết là ít dàn dựng và tính toán. Người Sài Gòn cũng như đa số người Lục tỉnh rất chân chất, thẳng thắn…

Con gái Sài Gòn có vẻ đẹp rất tự nhiên và đáng yêu. Đây là hình ảnh thiếu nữ Sài Gòn thế kỷ 20:… tóc xõa ngang vai, lưng. Đôi khi bím tóc. Đội mũ vải trắng rộng vành như mũ hướng đạo. Áo bà ba màu trắng, bên hông áo có một chiếc túi nhỏ xíu. Quần đen ống rộng. Mang dép màu trắng (vải, giày lười) hoặc dép da. Có người đi dép trắng trơn, quai da, xuồng hoặc hộp cá mòi. Hãy táo bạo và táo bạo. Người đẹp giản dị, nhân hậu. Cũng yểu điệu, thướt tha nhưng cốt cách Bến Nghé. Cũng e lệ, thẹn thùng như trăng non, ngập ngừng giấu nửa vành sau mây. Nụ cười chân chất, tươi tắn và ít nhiều hồn nhiên. Trong khi giao tiếp, các cô gái thể hiện nét đẹp thầm kín của người Á Đông: Thuở ấy, khi chào người lớn, họ (trước 1945) cúi đầu, chắp tay. hai tay chắp lại và xin lỗi. Khi gặp bạn bè, tôi hơi cúi đầu và mỉm cười.

Cười híp, cười ngặt nghẽo, cười má lúm, cười hehe, chỉ lộ vài cái răng hay lộ cả hàm, tùy theo mức độ thân quen. Đặc biệt là đôi mắt trong sáng, vui vẻ, thỉnh thoảng thoáng vài tia hóm hỉnh.

Mặc dù phong cách tiếp cận người quen hoặc người lạ có vẻ hơi “cổ điển”, nhưng nó rõ ràng là dân chủ. Không khom lưng hay tư thế vênh váo. Không một chút mặc cảm, tự ti.

Vẻ đẹp của những cô gái kể trên vừa mang vẻ đẹp truyền thống vừa mang bản sắc riêng của người Sài Gòn. Con gái Sài Gòn hôm nay đẹp như một vườn hoa rực rỡ sắc hương. Nét đẹp của người Sài Gòn còn thể hiện ở tinh thần kiên cường, dũng cảm, sẵn sàng hy sinh vì Tổ quốc: Tuy nhiên, trong những giờ phút nghiêm túc, sôi nổi nhất của đất nước, những cô gái ấy cũng như những chàng trai. Những chàng trai, đồng bào Sài Gòn đã bất khuất, không quản ngại gian khổ, nguy hiểm, thậm chí có lúc hy sinh tính mạng, suốt ba thập kỷ 1945 – 1975…

Một thoáng ngậm ngùi, bất bình khi người viết nghĩ đến những kẻ vô tình hay cố ý phá hoại thiên nhiên: Sài Gòn hôm nay cũng thưa vắng tiếng chim. Vào mùa, một vài đàn én bay về trú ngụ dưới những mái nhà cao tầng, mái đình, mái chùa. Thỉnh thoảng tôi bắt gặp một vài con quạ, con sáo, một vài chiếc vòng, chiếc ô, bộ quần áo cũ… Hầu hết là họ hàng gần nhưng giờ cũng thưa dần. Trước đây, nhiều đàn cò, thậm chí cả vạc trong Thảo Cầm Viên đã bay ra làm tổ trên ngọn cây dầu, cây sao cao cùng các chị cu gáy, quạ, sáo… Những nòng súng hơi độc ác của những con người vô trách nhiệm với môi trường và coi thường môi trường pháp luật đang bảo vệ thiên nhiên, bắn và giết các loài chim và dơi của thành phố. Tác giả kể về một Sài Gòn thanh bình, trù phú của một quá khứ chưa xa.

Kết thúc bài văn, tác giả khẳng định tình yêu Sài Gòn sâu sắc và khơi dậy trong lòng mỗi người tình yêu ấy: Chính vì thế mà tôi yêu Sài Gòn, yêu con người nơi đây. Một tình yêu mạnh mẽ, bền bỉ. Cho dù bạn yêu bao nhiêu, nó không phải là vô ích, mãi mãi. Tôi ước mọi người, đặc biệt là các bạn trẻ, cũng sẽ yêu Sài Gòn như tôi.

Sau 20 năm của bài viết này, Sài Gòn đã có nhiều thay đổi lớn. Thành phố Sài Gòn rộng lớn, cao vút, lộng lẫy như một bức tranh. Tuy nhiên, tác giả Minh Hương đã để lại trong lòng người đọc ấn tượng khó quên về Sài Gòn – mảnh đất thân yêu của đất nước Việt Nam thân yêu, xứng danh Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại.

Nguồn: Vietvanhoctro.com

Xem thêm

Nhớ để nguồn bài viết này: Phát biểu cảm nghĩ về bài Sài Gòn tôi yêu của Minh Hương của website c1phungthuong.edu.vn

Chuyên mục: blog
#Phát #biểu #cảm #nghĩ #về #bài #Sài #Gòn #tôi #yêu #của #Minh #Hương

READ  Buổi họp đầu tiên với Steve Jobs